Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2021

Tôi đã cố gắng tự tử

Mình bị trầm cảm từ lúc nào mình cũng không biết nữa. Chỉ biết rất lâu rồi, mỗi ngày trôi qua như cực hình với mình. Với mình, mọi thứ xung quanh không còn ý nghĩa, không có hứng thú với bất cứ điều gì cả, mỗi ngày trôi qua là một ngày vô nghĩa, có lẽ niềm vui với mìnhlà khi mình nghĩ về quá khứ, khi mình còn nhỏ còn chưa quan tâm đến cuộc sống, lúc mình còn vô tư…Khoảng thời gian lúc đó thật yên bình, lúc đó chẳng biết ngày mai nó ra sao nhưng lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan, giờ thì nhiều cái phải làm mình suy nghĩ… Nhiều lúc, mình cũng tự động viên mình, cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng rồi sau 1 thời gian, mọi thứ lại về như cũ, nỗi buồn chán lại vây quanh. Hằng ngày mình vẫn nói chuyện, sinh hoạt với mọi người bình thường, và cũng không ai nghĩ mình bị trầm cảm, chỉ khi ở một mình và tối đến cảm giác sợ hãi, cô đơn, chán nản nó lại tới, thật sự kinh khủng lắm. Mình vẫn có thể đi làm, có 1 công việc, vẫn giao tiếp được với người khác như người bình thường, thâm chí nếu tiếp xúc với

Co đơn- trầm cảm

Tôi sinh ra trong một gia đình lao động bình thường, bố mẹ tôi làm công nhân. Tôi có một anh trai gái và một em em trai. Cuộc sống gia đình tôi khá khó khăn, nhưng bố mẹ tôi luôn cố gắng lo cho anh chị em tôi ăn học được tử tế. Tôi không biết mình bị trầm cảm từ khi nào? Chỉ đến khi mọi thứ đi quá kiểm soát vào những năm cuối đại học, tôi mới nhận thức rõ mình đang đau đớn đến mức nào. Ngày nào trôi qua, tôi cũng cảm thấy trống rỗng, buồn, mệt mỏi và đau khổ. Những việc làm hàng ngày đơn giản nhất cũng khiến tôi thấy quá sức. Lúc nào tôi cũng thấy mình rơi xuống vực sâu hun hút, không thể cử động. Đến nỗi, đang đêm tôi thấy mình thức giấc, mồ hôi vã ra, tim đập nhanh và cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Có những ngày, tôi uể oải thức dậy, không muốn mở mắt, không muốn làm bất cứ việc gì, ngay cả không muốn mình tồn tại trên thế giới. Tôi không muốn nói chuyện, không muốn gặp ai cả và nếu bắt buộc phải làm điều đó, tôi sẽ kiệt sức rất nhanh. Mọi chuyện tồi tệ hơn nữa khi tôi thường xuyên nghĩ